Có một ngày, bầu trời nhất định sẽ lại trong xanh

Bầu trời xanh trong, những đám mây đua nhau bay về những chân trời khác biệt. Đất tỏa ra những mùi hương đặc biệt, mùi của mơn mởn những chồi non.

Lại một mùa xuân nữa bắt đầu, nắng nhẹ chạm vào mái tóc cô gái của tôi. Mái tóc ngang vai ấy giờ đã chấm lưng. Những cơn gió nhẹ nhàng thổi tung những tán cây, một chiếc lá vương trên mái tóc em. Nó níu mãi như chẳng muốn buông rồi rơi xuống lòng đường. Em thong thả tản bộ trong khuôn viên trường, hướng về phía giảng đường. Hôm nay, chúng tôi có tiết lên lớp.
 
 
 
 
Tôi nhớ mùa xuân đầu tiên tôi gặp được em, đó là một mùa xuân se lạnh ở một nơi xa lạ với tôi. Tôi là du học sinh diện trao đổi giữa trường tôi đang theo học và trường đại học trong một bang nhỏ của Mỹ. Giấc mơ Mỹ. Mấy ai mà không ao ước? Ở đó, hội tụ những nhân tài trên khắp thế giới. Họ học tập, nghiên cứu và phát minh ra những thứ mà người ta ví với sự vĩ đại. Ở đó, mức sống là trên bốn con số. Ở đó, có đủ mọi điều kiện để một người trở thành thiên tài. Nếu là một trong số những người ấy, ai mà không muốn? Ở cái tuổi mới bắt đầu đặt chân vào xã hội, có mấy người không vọng tưởng về nước Mỹ xa xôi kia? Nhưng mấy ai hiểu được sự gian khổ khi xa xứ. Một cuộc sống lệch múi giờ. Một cuộc sống nhiều lúc túng thiếu như một kẻ ăn xin. Một cuộc sống mà mỗi ngày nước mắt nhớ nhà cứ tuôn rơi không ngừng. Một cuộc sống mà sự khinh thường, miệt thị ngập tràn khắp nơi, lan đến tận ngõ ngách tâm hồn… Dùng ngôn từ không thể diễn đạt hết những điều mà họ phải trải qua. Không phải ai cũng có thể thấu hiểu hết những cô đơn, những nỗi buồn, những khó khăn của những người sống nơi đất khách.
 
Những ngày đầu ở đất nước này là khoảng thời gian khó khăn với tôi. Với một người dùng học lực để đạt học bổng du học như tôi, tiếng Anh là một trở ngại. Mọi điều mới lạ, tôi lại ngờ nghệch với thứ tiếng Anh chưa thể xem là tàm tạm của mình, việc tưởng chừng dễ dàng cũng trở nên khó khăn hơn hẳn. Hôm ấy, trời hơi lạnh, tôi muốn dành cho mình một cốc café để làm ấm người. Tôi đứng trong một tiệm cafe nhỏ ở góc đường, bối rối lặp lại câu: "I want to a Latte" đến lần thứ n nhưng cô gái bán hàng vẫn mỉm cười lắc đầu khó hiểu. Với chất giọng Anh ấm áp, em giúp tôi mua được thứ mình muốn. Thì ra tôi không chỉ phát âm sai mà còn dùng sai ngữ pháp. Tôi ngốc nghếch cười trừ. Và rồi, 2 con người xa lạ cùng ngồi một bàn, cùng hướng ánh mắt ra bên ngoài khung cửa kính quán café. Mỗi người lại miên man những suy nghĩ của riêng mình. Bầu trời hôm ấy đặc biệt xanh rất lạ. Tôi nhìn em, vô tình bắt gặp ánh mắt em. Em mỉm cười, hỏi tôi bằng chất giọng miền bắc: "Anh là du học sinh?". Tôi ngạc nhiên vài giây, "Cô là người Việt sao?". Em cười: "Bố tôi là người Việt". Tôi còn bất ngờ hơn. Một cô gái có mái tóc ngắn màu hạt dẻ, mắt xanh thẫm màu bầu trời lại có bố là người Việt. Tôi nhìn em đầy thích thú. Em thật đặc biệt. Hôm đó, tôi không nhớ rõ chúng tôi đã nói những gì, có lẽ rất vui. Vì em cười rất nhiều và tôi thì vẫn nhớ rõ niềm vui của một kẻ xa xứ khi gặp được đồng hương. Bên ngoài, những tán cây đung đưa theo từng nụ cười của chúng tôi. Trên cửa kính còn sót lại hơi mờ sương tối qua, ánh nắng nhẹ nhàng chạm vào hình ảnh phản chiếu của hai con người, lung linh những tia sáng tuyệt diệu của mùa xuân. Bầu trời xanh thẳm ngắm nhìn chúng tôi dịu dàng.
 
Thỉnh thoảng, tôi và em lại hẹn gặp nhau. Mỗi lần như vậy, chúng tôi lại kể cho nhau nghe những câu chuyện của mình. Từ chuyện ông sếp khó tính của em đến chuyện căn hộ bên cạnh nhà tôi. Chuyện học viên mới đến lớp tôi đến chuyện em tham gia hoạt động thực tế như thế nào. Mọi điều tuôn ra nhẹ nhàng. Tôi cảm giác như chúng tôi đã thân quen rất lâu rồi. Nụ cười của em tươi vui làm rung động trái tim tôi. Ánh mắt em ẩn chứa những tháng năm tuổi trẻ tuyệt vời. Một cô gái của hoài bão, niềm kiêu hãnh và sự hồn nhiên.
 
Em quay lại nhìn tôi, giật mình thoát khỏi hoài niệm, nhìn lại, thì ra đã đến giảng đường. chúng tôi đứng trước cửa giảng đường, em chần chừ chưa bước vào. Tôi khó hiểu: “Sao thế?". Em ngập ngừng rồi cười. Em nhìn ra ngoài trời. Tôi theo ánh mắt em, một chiếc máy bay ngang qua. Vệt khói tạo thành một đường cong hoàn mĩ. Chiếc máy bay nhỏ bé len lỏi vào đám mây bồng bềnh. Chuyến bay đem theo những niềm khao khát. Tôi quay lại nhìn em, mắt em long lanh ngấn lệ, môi vẫn nở nụ cười. Tôi nhìn thấy sự chua xót ngập tràn nụ cười ấy. Phải, rất chua xót. Trái tim tôi nhói lên, lần đầu tiên tôi thấy gương mặt ấy của em. Trước giờ, tôi vẫn mặc định em là cô gái hoạt bát và vui vẻ. Thì ra, em vẫn có gương mặt đáng thương thế này mà tôi chưa từng nhìn thấy. Tôi lặng lẽ nhìn em. Bất lực. Em quay sang nắm lấy tay tôi, kéo đi. "Em muốn bùng học hôm nay. Anh đi cùng em nào". Thế là tôi mặc cho cô gái của mình kéo đi…
 
Một ngày cuối đông, tôi ngồi bên bệ cửa sổ căn nhà chung cư giữa lòng Hà nội. Căn nhà này là của ba mẹ tôi để lại, những người Bắc gốc không thể quên nơi mình sinh ra, không muốn rời xa quê hương, gắn bó suốt cuộc đời với nơi đây. Họ đã đi qua những tháng ngày của cuộc đời một cách bình thản và về với đất mẹ trong vòng tay ấm áp của quê cha. Tôi đã từng không hiểu tại sao họ yêu tha thiết căn chung cư cũ kĩ xập xệ này đến thế. Đến hôm nay tôi mới hiểu, có một thứ tình yêu gợi lên quê hương. Không xa xứ thì không thấm thía điều này. Đúng vậy. Một năm ở Mỹ giúp tôi trân trọng hơn nơi chôn nhau cắt rốn của mình. Tôi nhìn bầu trời bên ngoài, tôi đã từng trải qua mùa đông lạnh cắt da thịt ở Mỹ, tôi cảm thấy Hà Nội của mình thật ấm áp biết bao. Hơi thở cuộc sống tỏa ra từ những con người vội vàng dưới con đường đông đúc kia. Tiếng thiên nhiên rạo rực những khúc ca trong xanh. Tiếng ríu rít của những chú chim bồ câu đang lượm lặt, kiếm tìm. Những làn khói nhẹ nhàng phả ra khi nói chuyện của cô bán hàng rong. Mùa đông Hà Nội thật đẹp.
 
“Anh chạy nhanh lên, tuyết sắp nhấn chìm anh đến nơi rồi”. Em liên tục vẫy tay về phía tôi. Những bông tuyết rơi ngoài bầu trời. Chúng nhảy vũ điệu của tình yêu, bay nhẹ xung quanh em. Em đứng dưới cổng kí túc xá, cánh tay vẫy vẫy, ánh mắt màu xanh thẫm long lanh như hạt pha lê. Những bông tuyết quyện vào vẻ đẹp của em một sự huyền ảo đầy mê hoặc. Khung cảnh ấy, tôi mãi khắc ghi trong kí ức. Tôi chạy nhanh về phía em. Em xoa xoa cánh tay tê cứng vì lạnh của tôi trách móc: “Trời lạnh như thế sao anh không đeo găng tay?”. Tôi cười nhìn em. Đôi mắt em lo lắng, khuôn mặt em đáng yêu hệt như một đứa trẻ. Tôi ôm em vào lòng, cười thật rạng rỡ. Em vùi mình vào ngực tôi: “Anh lại sao thế?”. Tôi không đáp, ôm em chặt hơn. Tôi muốn nói với em rằng: “Anh hạnh phúc lắm. Thật sự rất hạnh phúc. Anh nhất định không để em hối hận vì đã ở bên anh”. Nhiều năm sau nhớ lại tôi đã tự cười nhạo bản thân không biết bao nhiêu lần. Nhưng đó là chuyện của nhiều năm sau này. Lúc ấy, tôi đắm mình trong dư vị của niềm hạnh phúc nhỏ nhoi. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua đám mây, chiếu lên hai con người đang níu lấy nhau dưới hơi thở lạnh lẽo của mùa đông. Bầu trời trong xanh như mỉm cười thân thiện.
 
Hơi nóng tỏa ra từ tách cafe trên tay tôi. Latte, hương vị yêu thích cũng là hương vị tôi muốn quên. Đã có lúc tôi chuyển sang uống một loại cafe khác. Nhưng dư vị đọng lại của latte quá lớn, nó khiến những loại cafe khác trở nên vô vị. Là tôi quá mê latte hay là không muốn quên đi một mảng kí ức quá đỗi quen thuộc? Thực lòng, tôi cũng không biết. Từ cửa sổ của căn chung cư, phía bên ngoài kia mọi sự vật thay đổi theo từng nhịp đập của thời gian. Bình minh thoắt ẩn thoắt hiện như đang chơi trốn tìm. Lòng người cũng khi buồn khi vui như một kẻ tâm thần. Nhớ lại khoảng thời gian khi tâm mình chưa bình lặng thế này, tôi thầm cười. Tuổi trẻ đúng là một bữa tiệc đặc sắc. Mọi thanh âm, nhạc điệu đều hài hòa. Có khoảng thăng, lúc trầm, ngân cao hay dập điệu. Cứ hòa ngân một khúc ca, từng giai điệu trôi nhòa đi từng mùa của năm tháng. Tuổi trẻ của tôi đã từng tồn tại một cô gái như thế. Ngày mới bắt đầu bằng sáng sớm, năm mới bắt đầu bằng mùa xuân. Bao giờ mới đến mùa xuân? Bao giờ mới đến ngày mới của cuộc đời?
 
“Anh xin lỗi”, đó là câu cuối cùng tôi nói với em trước khi quyết định quay về nước. “Cuộc đời này, em vốn nghĩ rằng chỉ còn thể tin tưởng mình anh”. Em thất vọng nhìn tôi, ánh mắt thẫm xanh như phủ thêm một lớp sương mù dày đặc. Ánh mắt ấy, mãi là điều khiến tôi ân hận nhất. Em quay đi. Trên con đường mà tôi và em đã từng đi qua, bước chân em nặng nề. Bóng của em đổ dài, bóng dáng ấy trông thật cô đơn, cô đơn tuyệt đối. Tôi muốn chạy đến bên em, muốn ôm em vào lòng, muốn nói rằng: “Anh xin lỗi. Anh không đi nữa.” Nhưng vốn cuộc đời này không cho phép tôi làm vậy. Tôi không thể làm gì khác. Có gì đó ấm nóng chảy ra từ khóe mắt, bóng dáng em dần nhòe đi. Tôi quay lưng lại, bước đi. Tôi và em, mỗi người ôm những tâm tình khác nhau, mỗi người một hướng, từng chạm nhau tại một điểm rồi từ đó, ngược hướng xa khuất.
 
Tôi về nước, lao vào làm việc như điên như dại. Không phân biệt ngày hay đêm, miệt mài như sợ ai tranh mất phần. Tôi cố gắng như vậy là vì cái gì? Tôi cũng không hiểu. Tôi chỉ muốn khiến mình không có thời gian nghĩ chuyện khác. Hơn nữa, có lẽ là ngăn mình nghĩ về em. Một ngày cuối tháng 10, cái lạnh đã bắt đầu rõ rệt hơn. Hà Nội vào đông sớm. Tôi một mình tha thẩn trên con đường đến cơ quan. Ngước mặt lên nhìn trời. Bầu trời rất cao và mây không còn xanh như ngày hôm qua. Mây đã đi trốn về một nơi ấm áp hơn. Trời nhuốm màu u uất, buồn bã. Tôi bỗng nghĩ về em. Mỗi người một thế giới, mỗi người một bầu trời, đến bao giờ chúng ta mới được nhìn thấy nhau? Tôi không biết. Nhưng tôi biết, sẽ đến lúc bầu trời được trả lại màu xanh vốn có của mình. Năm đó, tôi đã ngờ nghệch tin vào lời nói vụng dại của một cô bạn cùng chỗ làm với em. Cô ấy nói, em từng yêu một người rất sâu sắc. Cô ấy nói người đó rất giống tôi. Nhưng người đó đã bỏ đi. Người đó đã lãng quên tình cảm của em. Người đó đã đến một chân trời mới, nơi đó không có em. Tôi liền nhớ đến ngày em rủ tôi bùng tiết. Tôi đã nghĩ em không thể quên được người ấy rồi em gặp và quan tâm tôi, chỉ vì tôi quá giống người ấy. Tôi đã rất thất vọng. Những tưởng rằng mình chỉ là một kẻ thay thế, một nốt đệm trong bản hòa âm tình yêu của em. Trái tim mù quáng gây tổn thương em, lí trí ngốc nghếch đã đưa ra quyết định vội vã gây đau em.
 
Tháng năm úa tàn theo nhịp đồng hồ ngân, lòng người nhạt phai theo từng mùa đã điểm. Thời gian vô tình bào mòn tất cả, còn chúng ta dần dần mới chậm chạp hiểu ra. Thời điểm đó, vốn chỉ là lầm tưởng. Đến bây giờ mới nhận ra, có một loại tình cảm, chưa kịp yêu thì đã vội nhạt, chưa kịp đến thì đã vội tan. Bởi vì, tình yêu là sự thấu hiểu. Bởi vì, chưa đủ thấu hiểu thì mới vội chia xa. Bầu trời hôm nay thật lạ. Mây bao phủ một lớp màn huyền bí. Gió cũng ngừng lay những tán cây xào xạc. Bầu trời nhạt nhòa bớt màu nắng. Tôi lại nghĩ về em. Cô gái của tôi. Cuộc sống vẫn tiếp tục những câu chuyện dang dở của nó. Tôi vẫn phải tiếp tục câu chuyện của mình. Em cũng sẽ tiếp tục với câu chuyện của mình phải không? Em với tôi cũng giống như bầu trời vậy. Rất xa tầm với.
 
Thời gian quả là đáng sợ. Không phải vì nó trôi qua nhanh mà chính vì bỗng một ngày lại nghe em nói: “Xin chào, đã lâu không gặp”. Tôi chính là không ngờ, lại có một ngày, em và tôi gặp lại nhau. Tôi lại chính là không thể ngờ chúng ta lại gặp nhau trong một ngày mùa xuân màu nhiệm như mùa xuân năm ấy. Tôi lại càng không thể ngờ hơn rằng chúng ta lại cùng nhau ngồi trong quán cafe, ngẫm nghĩ những chuyện ta đã từng qua. Nắng nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cũ như vuốt ve, như hoài niệm một câu chuyện xưa cổ.
 
Em biết không, tôi đã từng tin rằng: Có một ngày, bầu trời nhất định sẽ lại trong xanh.