Tạm biệt anh, ký ức không trọn vẹn cho em

Tạm biệt anh, ký ức không trọn vẹn cho em

Em nhớ có ai đó từng bảo rằng: “Những cánh hoa rồi sẽ tàn,nhưng hình ảnh về màu hoa ấy, kí ức về mùi hương ấy sẽ còn đọng lại mãi mãi. Cuộc đời cũng vậy, có những người sẽ rời khỏi cuộc đời ta, nhưng những kí ức về họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Vì khi họ đặt chân vào cuộc sống của ta, ta đã không còn như trước nữa rồi”…

“Đừng cố níu những điều xa tầm với
Mây của trời hãy để gió cuốn đi…”

Đã quên đi một con bé ngốc nghếch và trẻ con là em rồi phải không anh?

Chợt thấy buồn khi nhận ra điều ấy trong giọng nói thân thuộc khi xưa của anh nhưng nay đã không còn cảm xúc dành cho em nữa. Kỉ niệm lại đang thổn thức ùa về và không thôi khứa sâu vào vết cắt chưa lành trong trái tim em. Nước mắt vẫn rơi, ánh mặt trời sao mãi chưa trở về nâng góc tối trong em đứng dậy.

Em vẫn chẳng dám tin rằng anh đã buông tay mãi mãi, chiều hoang hoải một nỗi buồn không tên.

Hồ Tây chiều nay vắng và yên bình quá, lần tìm về những lối nhỏ của ngày xưa, em mong được nhìn lại dáng hình của một người đã quen thuộc quá trong em. Tất cả vẫn vẹn nguyên, chỉ lòng người và tình yêu nơi anh là thay đổi. Giữa ngổn ngang, bề bộn của cuộc sống này, có phút giây nào anh ngơi nghỉ và thoáng chút, thoáng chút thôi nghĩ về em, về những kí ức, những kỉ niệm đẹp đẽ đã mãi chẳng thể vẹn tròn? Trái tim anh, nơi mà anh vẫn hay đặt bàn tay em lên đó để em biết rằng: em vừa làm tim anh lỗi nhịp đấy, có bao giờ dành cho em một khoảng dù nhỏ thôi chứa những lặng yên và chân thật của anh, chứa những vòng ôm có nhiều hơi ấm, chứa cái vuốt tóc dịu dàng và câu nói: anh thích xoa đầu em lắm, cô bé. Có sáng nào thức dậy và bất chợt thôi,anh thấy lòng mình sao mà hoang hoải cô đơn, cái cảm giác mà với em lúc này trung thành hơn một người bạn, vì thiếu lắm một điều gì đó đã quen thuộc nhưng giờ xa xôi quá, thiếu tin nhắn ngọt ngào chúc một ngày mới bình yên, thiếu cái mặt cười toe toét tiếp cho anh thêm sức sống, thiếu câu nũng nịu của em hỏi: tối qua anh ngủ ngon không, có mơ thấy em không, có nhớ em không, thương em nhiều không, luôn yêu em và đừng quên em nhé…

Em thì vẫn nhớ. Để rồi em vẫn đau và vẫn chờ đợi một yêu thương mong manh đã quá xa tầm với mất rồi. Những cuộc chờ đợi đôi khi kéo dài rất lâu mà không cần một lí do rõ ràng nào cả. Đơn giản là chờ đợi mà thôi, chờ một chiều bình yên bên anh và nghêu ngao hát giai điệu nào xưa cũ, chờ nụ cười hiền lành, lém lỉnh của anh, chờ hoài những điều giản dị, chờ anh đến, thì thầm với anh: biết không anh, em yêu và nhớ anh thật nhiều….

Em nhớ anh, nhưng thôi, dại khờ ơi đừng chạm vào tha thiết cũ…

“Đừng chạm vào tha thiết cũ
Cúc mùa thu nay đã tàn rồi
Đừng gõ vào thương mến cũ
Để một ngày em vẫn vẹn nguyên em…”

Chiều nay gió heo may ùa về khiến góc nhỏ tâm hồn em ngổn ngang bao buồn vui xưa cũ. Anh cùng mùa thu qua đã mãi mãi xa rồi. Em và anh đã bước qua nhau, bước qua một cuộc tình, giờ ngoái lại mùa quen anh, lối nhỏ tìm về rêu phong đã khoác màu năm tháng. Trong trí nhớ của mùa có còn lại hình em? Hay là em đã trôi vào khoảng trời mang tên quên lãng trong anh?

Em nhớ có ai đó từng bảo rằng: “Những cánh hoa rồi sẽ tàn,nhưng hình ảnh về màu hoa ấy, kí ức về mùi hương ấy sẽ còn đọng lại mãi mãi. Cuộc đời cũng vậy, có những người sẽ rời khỏi cuộc đời ta, nhưng những kí ức về họ sẽ không bao giờ phai nhạt. Vì khi họ đặt chân vào cuộc sống của ta, ta đã không còn như trước nữa rồi”. Sự chia li đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim mỗi người trải qua một khoảng trống không thể lấp đầy, và nỗi nhớ về người mà ta thương yêu chỉ có thể ngủ yên chứ không bao giờ chết.

Đoạn cuối con đường em choàng tỉnh thức, yêu một người, có phải không anh, chỉ đơn giản là trao cho người khác cái quyền làm cho ta đau?

Vậy thì,anh,tạm biệt anh yêu nhé,tạm biệt những kí ức không trọn vẹn cho em, cho em nhớ anh, nhớ anh thêm chút nữa để rồi sau đó em sẽ dành trọn tình yêu của mình cho một người không phải là anh mà cho người sẽ yêu em thật sự. Cho cô gái nhỏ là em, yêu anh, yêu anh thêm chút nữa để rồi sau đó chúng ta rẽ 2 ngả đường đi tìm những mùa nắng khác không có bóng dáng nhau. Cho em thêm chút nữa, chỉ một chút giây phút trong quỹ thời gian chật hẹp của anh thôi, một lần nhớ anh, nhớ anh da diết… để rồi, anh-người không thuộc về em,” ở lại mùa cũ nhé, em đi”…

Em sẽ lại một mình nghêu ngao vần thơ nào giờ xa xôi lắm, vần thơ đơn côi vì đã mất anh rồi:

“Một con đường giờ mãi mãi chia đôi
Yêu thương lắm rồi cũng thành dâu bể
Em sẽ viết thành 1 câu chuyện kể
Bởi kí ức một thời đâu dễ xóa trong nhau.”

Tác giả: Nguyễn Minh Thu - Biên tập: Hạnh My - MC: Hạnh My - Kĩ thuật:Tiểu Học

Đánh giá truyện (1)
Audio cộng đồng đang nghe (Real time) Đang nghe