Yêu anh từ cái nhìn phía sau

Đôi khi, tình yêu đến trước hay sau, người nào nói ra yêu thương trước cũng không phải là vấn đề. Mà quan trọng là có thật sự muốn nắm lấy tình yêu ấy hay không thôi.

Không biết từ bao giờ, Nguyên muốn bước theo sau một người lạ đi trên con đường quen thuộc. Người mà cô chưa nhìn thấy mặt, không biết từ đâu đến và cũng chẳng hề biết anh về đâu. Chỉ đơn giản là mỗi ngày được đi sau anh, nhìn anh cho đến khi anh rẽ vào con hẻm nhỏ cắt ngang đường về.

Thói quen này được hình thành cách đây nửa năm. Vào một đêm mưa tầm tã, Nguyên bước ra khỏi nơi làm thêm và nhận ra mình không đem theo ô. Sài Gòn tính khí thất thường, sáng còn nắng chang chang thế đấy, vậy mà tối lại mưa tầm tã. Đường về mỗi lúc một vắng, dù chỉ cách phòng trọ 500m, nhưng phải đi qua vài con hẻm nhỏ nên trời mưa khiến Nguyên hơi sợ.

Đứng ngó nghiêng mãi xem có người quen nào chạy qua hay không, nhưng mưa lớn quá làm Nguyên phải chờ đợi trong vô vọng.

- Giờ này chưa về sao cô bé?

Giọng nói của anh quản lý làm Nguyên giật mình. Cô quay lại cười một nụ cười khổ sở.

- Mưa lớn quá, em lại không mang theo ô nên...

- Tiếc quá, anh cũng chỉ có mỗi một chiếc, mà giờ còn phải đi đón người yêu nữa, nếu không anh cho em mượn.

- Dạ không sao đâu ạ... - Nguyên lại cười, lần này cười đau khổ thật sự. Cô đã hy vọng biết bao khi liếc nhìn thấy trên tay quản lý có chiếc ô, thầm vui mừng vì nghĩ trong tình cảnh này, hiển nhiên chiếc ô sẽ được trao cho cô. Ai ngờ... Mà cũng tại cô cơ, đến giờ cũng chưa có nổi mảnh tình vắt vai để có người đưa đi đón về.

- Kiếm một anh chàng đưa đi đón về đi cô bé!

Anh quản lý nói trúng tim đen của Nguyên làm cô cười phá lên, nghe tiếng giòn tan trong mưa. Nụ cười chợt tắt khi anh quản lý bật ô rồi bước vội dưới mưa. Nguyên khẽ trút tiếng thở dài. Chuyện cổ tích luôn đẹp, chuyện phim luôn lãng mạn, còn chuyện đời thường luôn phũ phàng như vậy đấy.

Giờ phút Nguyên sắp bỏ cuộc, quay người định đẩy cửa bước trở lại vào quán thì một bàn tay khác nhanh chóng đẩy cửa vào. Chàng trai đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang y tế, áo khoác đen với mũ rộng trùm lên đầu - nhìn giống hệt tên trộm. Nguyên hơi sợ, lùi lại vài bước để chàng trai bước vào trước.

Nguyên đứng một góc, quan sát chàng trai. Anh chọn mua một suất cánh gà rán rồi vội vàng bước nhanh ra cửa.

“Ngốc thật, mưa gió thế này, lại không có áo mưa thì về đến nhà chỉ có mà gặm cánh gà ướt” Nguyên nghĩ thế, nhếch mép cười. Cô ngoái đầu nhìn theo chàng trai, thấy anh đi về phía rất quen thuộc, rồi một cô gái tay cầm ô chạy ra che cho anh. Nguyên chợt hiểu ra sự việc, đồng thời cũng chạy ào ra mưa, không quên trùm mũ áo khoác lên đầu. Cái phía rất quen mà chàng trai và cô gái kia đang đi là đường về nhà Nguyên phải đi, dù không biết có cùng đi hết đoạn đường hay không, nhưng ít nhất sẽ có người cùng với cô một quãng đường mưa lạnh lẽo.

Hai người họ đi trước, Nguyên đi sau cách xa một khoảng. Mưa táp vào mặt Nguyên rét buốt, nhưng cô không cảm thấy sợ vì có hai người nữa đi phía trước. Chàng trai cầm ô, cô gái khoác tay chàng trai, vừa đi vừa dựa vào. Nguyên chợt bĩu môi, trong tư tưởng của một đứa FA lâu năm như Nguyên thì cái hành động vừa đi vừa dựa quả là không thoải mái chút nào. Kể cả hành động ôm eo rồi đi, vướng víu chết đi được. Thế mà không hiểu sao cái bọn yêu nhau cứ dính lấy nhau như keo.

Mưa ngớt dần, nhưng chưa tạnh hẳn. Bỗng hai người dừng lại, cô gái cầm lấy hộp cánh gà rán chạy ào về phía cổng của một ngôi nhà. Chàng trai đứng cầm ô, vẫy tay chào cô gái.

“Sao họ không hôn nhau nhỉ?” Nguyên chợt nghĩ, vì theo như những bộ phim mà Nguyên từng xem thì hai người yêu nhau khi tạm biệt nhau sẽ hôn nhau. Có lẽ đó là lý thuyết chung chung, còn cảnh cô đang thấy là số ít còn lại. Rồi chàng trai tiếp tục đi, Nguyên cũng bước theo. Cô đút tay vào túi áo khoác - bây giờ đã ướt nhẹp để đỡ lạnh. Cô vừa đi, vừa nhìn chằm chằm vào lưng chàng trai. Bỗng anh dừng bước, quay lại. Lúc này khoảng cách giữa hai người gần lại, Nguyên không thấy được mặt chàng trai, nhưng có lẽ anh đã nhận ra có người theo mình từ nãy đến giờ. Nguyên sợ hãi. Đoạn đường về nhà không còn xa nữa, chỉ cần 5 phút đi bộ nữa là tới. Nhưng đã một phút trôi qua mà Nguyên vẫn đứng chôn chân tại chỗ, người kia cũng vậy.

“Bây giờ mà không chạy thì khả năng mình chết càng cao” nghĩ thế, Nguyên lùi lại lấy đà, cắm đầu chạy vèo qua người con trai cầm ô, nước mưa dưới đường bắn tung tóe. Thấy được con hẻm có đèn sáng, Nguyên bỗng như tìm thấy ánh sáng của cuộc đời, vì đó là đường ngắn về phòng trọ của cô.

Tắm rửa xong xuôi, Nguyên đặt lưng xuống định sẽ ngủ một giấc đến sáng, nhưng không hiểu sao cô cứ nghĩ đến bóng dáng người lạ, rồi tò mò vì hành động dừng lại nhìn về phía cô.

“Không lẽ hắn ta là yêu râu xanh? Hay là tên sở khanh? Hoặc là không phải nhìn mình. Cũng có thể là...” cứ nằm nghĩ mãi, tự hỏi mãi, cuối cùng Nguyên được như mong muốn - đi vào giấc ngủ sâu.

Những ngày sau đó, cứ mỗi lần đi làm về, Nguyên đều thấy bóng dáng người lạ đi phía trước. Dù chẳng biết là ngẫu nhiên hay cố tình, nhưng không hiểu sao Nguyên cảm thấy quen với hình ảnh ấy. Đêm mà, về hai mình vẫn tốt hơn, cô nghĩ mình phải suy diễn tích cực theo kiểu anh ta có người yêu rồi, trông dáng vẻ cũng tử tế, rồi này nọ nọ kia... Nhưng Nguyên chưa bao giờ đủ can đảm để nhìn xem khuôn mặt chàng trai ấy trông như thế nào.

- Dạo này nhìn mày lạ lắm nhé!

- Tao làm sao cơ?

- Thì cái kiểu thẫn thờ, nhìn vu vơ ra ngoài đường. Hay đang tương tư thằng chết trôi nào rồi?

- Làm gì có! Mà mày nói gì nghe ghê.

- À thì tao đang nghĩ mày tên Nguyên, thằng chết trôi là tên Thủy, ghép lại cho đẹp ý mà.

Cô bạn làm cùng Nguyên cười phá lên đầy sung sướng.

- Cái thứ con gái gì mà vô duyên!

- Chị đây vô duyên thì cũng có người rước rồi, còn như cô duyên không vô nổi nên... Nguyên vẫn chờ Sinh!

Nguyên hậm hực, đưa mắt lườm một phát rõ sắc rồi đi ra lau bàn. Đang vừa lau vừa vu vơ hát, ánh mắt cô dừng lại trước một dáng đi lạ mà quen. Vẫn chỉ là từ phía sau, rồi cứ xa dần, xa dần khỏi tầm mắt của Nguyên. Bỗng Nguyên muốn chạy ào đuổi theo người ấy, rồi cũng tự hỏi tại sao mình luôn đi sau, tại sao phải là từ phía sau? Nhưng có gì đó níu chân Nguyên lại, lý trí gào thét rằng không được như vậy.

Lần thứ hai chàng trai bước vào quán nơi Nguyên làm, nhưng lúc anh đến, cô lại đang ra ngoài có việc. Lúc cô về, từ xa, nhận ra phía sau của anh, Nguyên chạy vội vào quán, nhưng cũng rất nhanh, anh đi ra bằng cửa khác. Lại một lần nữa, cô chỉ nhìn anh từ phía sau.

- Sao hả? Tương tư cậu ta ư?

Anh quản lý xuất hiện, hỏi với vẻ thích thú.

- Ơ, làm gì có ạ. Chỉ là em muốn biết mặt...

Nguyên ngớ ngẩn thế nào lại nói ra suy nghĩ trong đầu.

- Xinh trai, đủ xài cô bé ạ.

- Ơ không, em không có ý đó!

- Ừm. Coi cái mặt đỏ lên dễ thương chưa kìa!

Anh quản lý cười nham hiểm, nháy mắt với Nguyên rồi đi vào trong. Nguyên đặt vội hai tay lên má, đúng là nóng thật. Có khi nào người ta yêu chỉ vì cái nhìn từ phía sau không?

...

Đêm thứ n, Nguyên đi làm về trên con đường cũ, nhưng một mình. Đã mấy ngày rồi không còn thấy chàng trai lạ nữa. Nguyên đoán hoặc anh đã chuyển chỗ ở, hoặc anh không còn đi về vào buổi tối nữa. Nguyên nhận ra, hoá ra từ trước đến giờ cô vẫn chờ đợi chàng trai ấy đi về cùng, thậm chí cô đã quên mất việc muốn biết mặt người ấy, chỉ cần nhìn phía sau cũng được rồi, vì ít nhất như vậy cô sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.

Đơn phương cũng không phải, vì đã biết gì về con người ấy đâu. Sét đánh cũng là chuyện không thể, vì tình yêu sét đánh chỉ xảy ra khi con người ta bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài của nhau. Chỉ là cái lưng, dáng người thì làm sao có thể... vậy mà cảm xúc của Nguyên khi nghĩ về người ấy lại trở nên mãnh liệt, như sóng cuộn trào, như trời muốn làm giông bão.

Lại một đêm nữa Nguyên đi về con đường quen, bước theo sau một người nhưng khoảng cách đủ xa để người ta nhận ra họ không đi cùng nhau, không quen nhau. Tới ngã tư, chàng trai rẽ phải rồi đi thẳng. Nguyên đứng giữa đường nhìn theo, bỗng đôi chân bước đi theo anh một cách vô thức. Thật lạ đời, thường thì trong tình huống thế này, con trai sẽ đi theo con gái, đằng này... Nhưng Nguyên không nghĩ được nhiều như vậy. Tay nắm chắc lấy dây cặp quai chéo, nhịp tim hoà với tiếng bước chân.

Chàng trai dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Nguyên cũng đứng im, thoáng nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt anh, nhưng lý trí của Nguyên chợt thức tỉnh, cô quay người, chạy một mạch như tên tội phạm, như một con ngốc trốn chạy khỏi cảm xúc đang ngập tràn trong tim.

Nguyên nhận ra... mình đã yêu chàng trai ấy.

Tình yêu đôi khi thật điên rồ, chưa một lần trò chuyện, không hề biết tên nhau, thậm chí một trong hai người con không thể biết sự tồn tại của người kia, thế mà mọi thứ lại vỡ òa khi vô tình va chạm nhau.

Nguyên vừa chạy vừa khóc, cô cũng không hiểu vì sao nước mắt lại rơi, chỉ biết khi chàng trai ấy quay lại, cô bỗng cảm thấy hạnh phúc, vì ít nhất người ta đã biết sự tồn tại của cô. Đơn giản thế thôi, vậy mà Nguyên lại khóc.

...

- Hôm nay đến sớm thế? Mắt mũi sao thế kia? Trông như bị úng nước.

- Đừng có trêu tao nữa, đang mệt chết đi được.

- Ơ hay, mệt thì về đi, ai bắt mày vác cái xác chết trôi đến đây đâu, mất cả bộ mặt của quán.

Cô bạn tỏ vẻ trách móc, nhưng cũng đem cho Nguyên một ly nước mát, rồi chu đáo lấy túi đá đặt vào tay Nguyên.

- Chườm cái mặt đi, nhìn kinh quá, sưng húp hết cả lên.

Nguyên ngoan ngoãn đặt túi chườm lên mắt, cảm giác như mọi tế bào giãn ra, thoải mái vô cùng.

- Cảm ơn bạn tốt.

Cô bạn đưa tay bẹo má Nguyên một cái rõ mạnh rồi nhanh chóng bỏ chạy vào trong, Nguyên chỉ kịp á một tiếng khe khẽ.

 

- Kính chào quý khách!

Theo phản xạ, Nguyên cúi chào khi cửa mở. Một đôi nam nữ bước vào, kỳ lạ là khi chàng trai vừa nhìn thấy Nguyên, anh liền nở một nụ cười thân thiện như đã quen biết. Nguyên cười lại, thoáng thắc mắc rồi thôi. Cô gái gọi món, chàng trai trả tiền rồi hai người họ đến bàn ngồi ăn. Nhiều vị khách khác bước vào quán. Trời lại có vẻ sắp mưa nên khách vào đông hơn.

Sau khi có thêm người đến làm, Nguyên rời quầy để đi dọn bàn. Vừa đúng lúc đôi nam nữ vào đầu tiên ăn xong, họ đứng dậy để ra về, Nguyên đợi họ rời bàn, cô làm việc của mình. Đang sắp ly vào khay thì cô trông thấy một vật nằm dưới sàn nhà giống một chiếc ví. Trong vài giây phân tích, Nguyên nhặt vội chiếc ví, lao ra cửa với hy vọng chủ nhân của nó chưa đi xa. Nhìn xung quanh, cô đông cứng người khi thấy thân ảnh quen thuộc - từ phía sau. Rõ ràng người đang đi trên đường kia là anh - chàng trai vẫn đi trước cô mỗi tối, nhưng bên cạnh anh là cô gái ấy - chủ nhân của chiếc ví. Họ đi cùng nhau, Nguyên nhìn thấy mặt anh, nhưng cô không thể nhận ra anh cho đến khi nhìn từ phía sau.

Nguyên chần chừ, hít một hơi thật sâu rồi khẽ thở ra. Cô bước nhanh để theo kịp hai người họ.

- Xin lỗi anh chị...

Từ phía sau, Nguyên đưa tay chạm vào áo cô gái. Họ quay lại. Chàng trai mỉm cười.

- Chào em, có chuyện gì không?

- Anh chị làm rơi cái này.

Nguyên đưa chiếc ví lên, nhưng cô thấy run vì phát hiện ra ánh mắt và nụ cười của anh đang hướng về mình.

- Cảm ơn em. - Chàng trai nói lời cảm ơn thay cô gái - À, cho anh hỏi, em có phải là cô bé vẫn thường đi về cùng đường với anh? Em nhận ra anh không?

Câu hỏi của anh khiến tai Nguyên nóng bừng lên, cô gật đầu 3 cái, nhưng không thể thốt nên lời.

- Con gái đi về một mình vào đêm hôm, nguy hiểm lắm đấy. Anh cũng thường đi đường đó, nếu sau này có thấy anh thì đi cùng nha.

Chàng trai cười thân thiện, Nguyên nghe mà mừng thầm trong lòng, nhưng nhớ đến người con gái bên cạnh anh, cô liếc nhìn dò xét thái độ.

- À, đây là Hân, em họ của anh. Còn anh là Hùng. Còn em?

- Nguyên ơi! Anh quản lý gọi vào kìa!

Cô bạn làm cùng mở cửa, gọi lớn. Cả ba người giật mình nhìn về hướng có tiếng gọi, Nguyên nhìn anh mỉm cười.

- Tên em đó! Em vào làm đây, hy vọng sẽ có dịp nói chuyện với anh chị.

- Ừ, chào em.

Nguyên quay đi, cô không giấu được niềm hạnh phúc đang tràn đầy. Giờ phút này anh là người đang nhìn cô từ phía sau, và cô nhận ra cô không phải là người vô hình đối với anh - từ lâu rồi. Còn cô gái kia chỉ là em họ chứ không phải người yêu. Anh vẫn thường đi về một mình. Quan trọng là anh luôn để ý đến sự có mặt của Nguyên, dù chỉ là phía sau. Nguyên tìm ra được rất nhiều lý do để cô có thể đặt niềm hy vọng vào tình cảm cô muốn dành cho anh.

Đôi khi, tình yêu đến trước hay sau, người nào nói ra yêu thương trước cũng không phải là vấn đề. Mà quan trọng là có thật sự muốn nắm lấy tình yêu ấy hay không thôi. Nếu là chân thành, chỉ cần đợi cơ hội đến, cứ thế yêu thương thôi.

Tác giả: GreenStar